Câu chuyện trở thành bác sĩ của tôi: Một hành trình từ trái tim
Tôi vẫn thường nghĩ, cuộc đời mình giống như một dòng sông nhỏ, khởi nguồn từ một miền quê nghèo, lặng lẽ chảy qua bao ghềnh thác, để rồi cuối cùng tìm thấy bến bờ của riêng mình. Tôi là Chu, một người bác sĩ. Nhưng trước khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, tôi đã là một cậu bé với những ước mơ giản dị, lớn lên trong cảnh nghèo khó nhưng đong đầy tình yêu thương của gia đình.
Câu chuyện này không phải là để kể về những thành tích, những giải thưởng, mà là để chia sẻ về hành trình tôi đã đi, về những lựa chọn đã đưa tôi đến với y học, về tình yêu thương dành cho những người bệnh, đặc biệt là những người nghèo khó.
1. Tuổi thơ với niềm đam mê lặng thầm
Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo, là con thứ ba trong một gia đình có bốn anh em trai. Cha mẹ tôi là những người nông dân chân chất, quanh năm làm lụng vất vả. Cuộc sống của chúng tôi không có nhiều của cải vật chất, nhưng lại luôn tràn đầy tình yêu thương và sự sẻ chia.
Từ nhỏ, tôi đã có một niềm đam mê đặc biệt với việc học. Không phải vì mong muốn có được những tấm bằng, mà là vì tôi thấy ở mỗi trang sách, mỗi bài toán là một thế giới mới đang chờ mình khám phá. Tôi vẫn nhớ những buổi tối, anh em tôi phải đọc sách dưới ánh đèn dầu, những nét chữ, nét vẽ cầm tay của mẹ của cha.
Mỗi khi có khách đến nhà, bố tôi thường nói cháu học được. Thì mọi người thường nói: con cố gắng học để thoát khỏi ruộng đồng vất vả.
Gia đình nghèo nên tôi nhiều lần trực tiếp phải đi mượn gạo người nhà, hàng xóm và những lần thấy bố mẹ vất vả đi mượn tiền lo cho 4 anh em ăn học. Tôi rất thương bố mẹ mà không biết làm gì. Hai anh em tôi lựa chọn học trường phổ thông dân tộc nội trú cũng là để đỡ tiền nuôi ăn học của bố mẹ.
Khi anh cả tôi đỗ vào Trường đại học Thủy Lợi Hà Nội cũng là những năm tôi chứng kiến bố mẹ vất vả nhất. Bố mẹ phải xoay sở chăn nuôi nhiều và chạy vạy khắp nơi mỗi khi đến tháng anh tôi về “thăm nhà”. Cứ mượn chỗ này, đập chỗ kia. Chỉ khi nào được thu hoạch thì mới bán được một món tiền, trừ tiền thức ăn ra chẳng còn bao nhiêu nữa, bố mẹ gom góp dồn tiền trả nợ.
Những năm cuối cấp 3 là lúc những suy nghĩ về việc thi trường nào, học trường nào chiếm lĩnh tâm hồn tôi. Làm sao để mình được đi học, thành nghề có ích cho xã hội mà bố mẹ đỡ vất vả nuôi thêm một người con nữa học đại học?
Những suy nghĩ ấy cho thấy, với tôi việc học vừa là con đường tìm kiếm hiểu biết, học nghề mà vừa là một con đường để thoát khỏi cảnh nghèo, để tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn dù tôi cũng chưa hình dung ra tương lai ấy rõ ràng.
Những năm tháng đó, tôi chỉ cố gắng học, học bằng tất cả sự đam mê và chân thành. Kết quả đến một cách tự nhiên. Dù không phải là người xuất sắc nhất, nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi những nỗ lực của mình được đền đáp.
2. Ngã rẽ cuộc đời
Lên cấp ba, tôi bắt đầu đứng trước những lựa chọn lớn. Tôi từng rất thích môn Sinh học, rồi lại bị cuốn hút bởi những phản ứng hóa học kỳ diệu. Mỗi môn học đều mở ra một cánh cửa riêng, và tôi thấy mình lạc lõng giữa những con đường ấy.
Rồi khi đứng trước ngưỡng cửa đại học, tôi đỗ cả hai trường: Đại học Kiến trúc Hà Nội và Học viện Quân y. Đây là một trong những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Một bên là thế giới của những công trình kiến trúc đẹp đẽ, một bên là con đường của y học, nơi tôi có thể dùng kiến thức của mình để cứu giúp những người đang đau ốm.
Cuối cùng, tiếng gọi của trái tim đã chiến thắng. Tôi vẫn nhớ hình ảnh những người dân nghèo ở quê tôi, ốm đau nhưng không có điều kiện đi khám. Ước mơ trở thành một người bác sĩ, có thể chữa bệnh cho họ, đã thôi thúc tôi chọn Học viện Quân y.
Lý do quan trọng nhất, tôi biết, là vì tôi thương bố mẹ. Anh trai cả của tôi đang học ở Đại học Thủy lợi Hà Nội, và bố mẹ đã phải làm lụng rất vất vả để lo cho anh ăn học. Chọn Học viện Quân y cũng là cách để tôi giảm gánh nặng cho gia đình. Ở đó, tôi sẽ được bao cấp, không phải lo lắng nhiều về chi phí sinh hoạt hay học phí. Tôi muốn trở thành một người con có thể chia sẻ gánh nặng với bố mẹ, thay vì đặt thêm một gánh nặng mới lên vai họ.
Môi trường quân đội đã rèn luyện cho tôi sự kỷ luật, tinh thần thép, nhưng cũng dạy tôi về lòng nhân ái, về sự đồng cảm với những người xung quanh. Tôi đã học tập không ngừng nghỉ, không phải để đạt được thứ hạng cao, mà là để khi ra trường, tôi có đủ kiến thức và năng lực để thực sự giúp đỡ được mọi người.
3. Dấn thân và những trải nghiệm từ trái tim
Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu công tác tại Bệnh viện Quân y 110. Ở đây, tôi được đối diện với những ca bệnh thực tế, được tiếp xúc với những số phận khác nhau. Mỗi bệnh nhân đều là một câu chuyện, và tôi học được cách lắng nghe, thấu hiểu, không chỉ chữa bệnh trên cơ thể mà còn cả những vết thương trong lòng họ.
Với tôi, việc học không bao giờ dừng lại. Tôi tiếp tục học chuyên khoa tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, không phải để có thêm một tấm bằng, mà để trau dồi kiến thức, để mỗi quyết định của tôi đều chính xác hơn, mỗi phương pháp điều trị đều hiệu quả hơn, để xứng đáng với niềm tin của người bệnh.
Từ lối sống trung thực, tình cảm, có trước có sau, các thế hệ bác sĩ đi trước cũng như lãnh đạo tín nhiệm. Và bằng nỗ lực chuyên môn, tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất các nhiệm vụ được cấp trên giao.
Đến tháng 7 năm 2023, tôi được tổ chức tín nhiệm và giao nhiệm vụ thực hiện những trọng trách cao hơn, từ Phó Trưởng khoa rồi đến Trưởng khoa (năm 2025).
Là một Phật tử tại gia, tôi quan niệm, những chức vụ này không phải là một đích đến của cuộc đời y nghiệp mà là một cơ hội để tôi có thể cống hiến nhiều hơn nữa và giúp đỡ được nhiều người hơn nữa thông qua tổ chức.
4. Trái tim người “bác sĩ của người nghèo”
Tôi vẫn luôn tâm niệm rằng, là một bác sĩ, trách nhiệm lớn nhất không chỉ là chữa bệnh, mà còn là gieo niềm tin và hy vọng. Tôi hiểu những nỗi lo của người nghèo khi đối mặt với bệnh tật. Vì vậy, tôi luôn cố gắng dành thời gian để lắng nghe, tư vấn và giúp đỡ họ một cách tốt nhất có thể.
Để chia sẻ những kiến thức y học một cách rộng rãi hơn, tôi đã xây dựng các kênh truyền thông của riêng mình. Nếu bạn có bất kỳ thắc mắc nào về sức khỏe, hãy liên hệ với tôi qua số điện thoại 0968850088 hoặc trên Facebook với tên Chu Điển (Doctor Chu). Tôi cũng thường xuyên chia sẻ những nội dung hữu ích trên kênh Youtube và TikTok của mình có cùng tên: Doctor Chu . Bác sĩ của người nghèo, bạn có thể tìm kiếm với tên Doctor Chu.
Phòng khám tư vấn miễn phí bệnh lý cơ xương khớp của tôi tại Khu đô thị Rùa Vàng, Lạng Giang, Bắc Ninh vẫn luôn mở cửa ngoài giờ để chào đón và giúp đỡ mọi người.
Với tôi, hành trình trở thành bác sĩ không phải là một câu chuyện về những thành công vang dội, mà là hành trình của một trái tim, một con người đã đi qua những khó khăn để rồi dùng chính kinh nghiệm và tình yêu thương của mình để giúp đỡ những người khác. Đó là con đường tôi đã chọn, và tôi sẽ đi trên con đường đó cho đến cuối cùng.